Niềm vui của tình yêu - Amoris Laetitia
Năm Thánh Lòng Thương Xót sắp kết thúc, nhưng việc sống Lòng Thương Xót vẫn luôn là động lực nền tảng, là cách thế và cũng là đích điểm của Dân mới của Thiên Chúa trong Đức Kitô Giêsu. Các Đức giám mục Việt Nam mời gọi: “Ước mong anh chị em tiếp tục sống tinh thần đó trong suốt cuộc đời, để xứng đáng là con cái của Cha trên trời, Đấng giàu lòng thương xót” (Thư Chung 2016). Và các Đức giám mục tiếp tục kêu gọi, trong khi vẫn chia sẻ “vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng” của anh chị em nói riêng và người dân Việt Nam nói chung trong xã hội ngày nay” bằng cách loan báo Tin mừng qua các thực tại xã hội, mời gọi chúng ta lưu tâm đặc biệt đến Gia đình, như là chủ thể sống đức tin và loan báo Tin mừng, và mục vụ Gia đình, như là chiều kích kết nối mọi kế hoạch và chương trình mục vụ của giáo xứ cũng như giáo phận” (Thư Chung hậu Đại hội Dân Chúa 2010, 43). Tông huấn “Niềm vui của Tình yêu - Amoris Laetitia” của Đức giáo hoàng Phanxicô đúc kết những tâm tư của các Nghị phụ trong hai Thượng Hội đồng Giám mục về Gia đình 2014 và 2015 vừa qua, là định hướng mục vụ chung cho toàn Giáo hội những năm sắp tới; cũng như Tâm thư của HĐGMVN gửi các Gia đình sắp tới sẽ là nguồn ánh sáng soi chiếu và nội dung phong phú và nền tảng cho các kế hoạch và chương trình mục vụ của các cộng đoàn Hội thánh địa phương tại Việt Nam.
Vì thế, Văn phòng HĐGMVN nay xin giới thiệu bản dịch tiếng Việt của Tông huấn “Niềm vui của Tình yêu” để các cộng đoàn cũng như mọi người liên hệ tiện dụng trong việc chuẩn bị cho phụng vụ, mục vụ huấn giáo... Ước mong bản văn được đón nhận và góp phần hữu ích trong tinh thần phục vụ cho công cuộc chung để sáng danh Chúa hơn.
Văn phòng HĐGMVN
Bài Giáo Lý 4 của ĐTC Phanxicô về Hội Thánh: Duy Nhất và Thánh Thiện
“Trong một cộng đồng Kitô hữu, chia rẽ là một trong những tội nặng nhất, bởi vì nó là dấu chỉ rằng đó không phải là công việc của Thiên Chúa, mà là công việc của ma quỷ.”
Dưới đây là bản dịch bài Giáo Lý của ĐTC Phanxicô được ban hành hôm thứ tư, ngày 27 tháng 8 năm 2014 trong buổi Triều Yết Chung tại Quảng Trường Thánh Phêrô. Hôm nay ĐTC tiếp tục chu kỳ Giáo Lý mới về Hội Thánh. Ngài giải thích về ý nghĩa của tính Duy Nhất và Thánh Thiện của Hội Thánh và làm sao chúng ta có thể phản ánh đặc tính này qua cách sống của mình.
* * *
Anh chị em thân mến, chào anh chị em.
Mỗi khi chúng ta lập lại lời Tuyên Xưng Đức Tin của mình --- qua việc đọc kinh “Tin Kính,” chúng ta khẳng định rằng Hội Thánh “duy nhất” và “thánh thiện.” Hội Thánh duy nhất, bởi vì bắt nguồn từ Thiên Chúa Ba Ngôi, một mầu nhiệm của sự hiệp nhất và hiệp thông trọn vẹn. Và Hội Thánh thánh thiện, bởi vì được xây dựng trên Đức Giêsu Kitô, được sinh động hóa bởi Thần Khí Thánh của Người, được đổ đầy với tình yêu và ơn cứu rỗi của Người. Tuy nhiên, Hội Thánh cùng một lúc vừa thánh thiện vừa được hợp thành bởi những người tội lỗi, là tất cả chúng ta, những người tội lỗi, là những người mỗi ngày cảm nghiệm được sự mong manh và những nỗi khốn khổ của mình. Vì vậy, đức tin mà chúng ta tuyên xưng thúc đẩy chúng ta hoán cải, để can đảm sống hằng ngày sự hiệp nhất và thánh thiện, và nếu chúng ta không hiệp nhất, nếu chúng ta không thánh thiện, vì chúng ta không trung thành với Chúa Giêsu. Tuy nhiên, Người, Chúa Giêsu, không bỏ chúng ta một mình, không bỏ rơi Hội Thánh của Người! Người bước đi cùng chúng ta, Người hiểu chúng ta. Người hiểu những yếu đuối của chúng ta, những tội lỗi của chúng ta, Người tha thứ cho chúng ta khi chúng ta để cho Người tha thứ. Người luôn luôn ở cùng chúng ta, giúp chúng ta trở nên ít tội lỗi hơn, thánh thiện hơn và hợp nhất hơn.
1. Niềm an ủi thứ nhât xuất phát từ thực tại là Chúa Giêsu đã cầu nguyện rất nhiều cho sự hiệp nhất của các môn đệ. Đây là lời cầu nguyện của Bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu cầu xin: “Lạy Cha, xin cho họ được nên một.” Người cầu nguyện cho sự hiệp nhất, và Người đã làm điều ấy ngay khi cuộc khổ nạn đã gần kề, khi Người đang chuẩn bị hiến mạng sống Người cho chúng ta. Đó là điều chúng ta được liên tục mời gọi đọc lại và suy niệm, ở một trong những trang hồi hộp và cảm động nhất của Tin Mừng Thánh Gioan, chương mười bảy (x. cc. 11:21-23). Tốt đẹp biết bao khi biết rằng Chúa, ngay trước khi chết, đã không quan tâm gì đến mình, nhưng đã nghĩ đến chúng ta! Và trong cuộc đàm đạo chân thành này với Chúa Cha, Người cầu nguyện cách chính xác rằng xin cho chúng ta có thể nên một với Người và với nhau. Kìa: với những lời này, Chúa Giêsu đã biến mình thành Đấng Trung Gian giữa chúng ta và Chúa Cha, vì vậy chúng ta cũng có thể thông phần vào sự hiệp thông trọn vẹn của tình yêu với Người; đồng thời, Người trao phó cho chúng ta di chúc thiêng liêng của Người, ngõ hầu sự hiệp nhất có thể càng ngày càng trở nên dấu chỉ đặc biệt của cộng đồng Kitô hữu chúng ta và câu trả lời đẹp nhất cho bất cứ ai hỏi chúng ta về lý do của niềm hy vọng nơi chúng ta (xem 1 Phr 3:15).
2. “Xin cho họ tất cả được nên một; lạy Cha, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, để họ cũng ở trong Chúng Ta, để thế gian tin rằng Cha đã sai Con” (Ga 17:21). Hội Thánh ngay từ thủa ban đầu đã tìm cách để đạt được mục đích này là điều mà Chúa Giêsu hằng ấp ủ trong lòng. Sách Tông Đồ Công Vụ nhắc nhở chúng ta rằng các Kitô hữu tiên khởi đã khác biệt với những người khác do sự thể là họ sống với nhau “một lòng một dạ [linh hồn]” (Cv 4: 32); do đó, Thánh Tông đồ Phaolô đã khuyên nhủ các cộng đoàn của ngài không được quên rằng họ là “một thân thể duy nhất” (1 Cor 12:13). Tuy nhiên, kinh nghiệm cho chúng ta biết rằng có rất nhiều tội lỗi chống lại sự hiệp nhất. Chúng ta đừng chỉ nghĩ đến những cuộc ly giáo, nhưng hãy nghĩ đến những thiếu sót rất phổ thông trong cộng đoàn của mình, các tội “thuộc về giáo xứ,” những tội xảy ra trong giáo xứ. Thực ra, đôi khi các giáo xứ của chúng ta, được Chúa mời gọi trở thành nơi chia sẻ và hiệp thông, thì đáng buồn là bị đánh dấu bằng tật ghen tương, đố kỵ, ác cảm.... Và những tin đồn nhảm nhí mà mọi người chuyền tai nhau. Có biết bao nhiêu những chuyện nói hành nói xấu trong các giáo xứ của chúng ta! Điều này không tốt. Chẳng hạn như khi một người được bầu làm chủ tịch một hội đoàn, chúng ta bàn tán về người ấy. Và nếu có người khác được bầu làm trưởng ban giáo lý, những người khác nói xấu người ấy. Nhưng đó không phải là Hội Thánh. Điều ấy là điều không được làm, chúng ta không được làm điều ấy! Chúng ta phải cầu xin Chúa ban ơn để chúng ta không làm như thế. Điều này xảy ra khi chúng ta muốn đứng đầu; khi chúng ta tự đặt mình ở trung tâm, với những tham vọng cá nhân của mình, cùng cách chúng ta nhìn mọi sự, và phán đoán người khác; khi chúng ta nhìn vào những sai lầm của người khác, chứ không nhìn vào những tài năng của họ; khi chúng ta chú ý đến những gì phân rẽ chúng ta thay vì những gì liên kết chúng ta...
Có lần, trong một giáo phận khác mà tôi đã coi sóc, tôi nghe thấy một nhận xét thú vị và tốt đẹp. Người ta nói về một bà cụ đã làm việc suốt đời trong giáo xứ, và một người biết bà ấy đã nói: “Bà ấy đã không bao giờ nói xấu ai, không bao giờ ngồi lê mách lẻo, và luôn luôn tươi cười.” Một người phụ nữ như vậy có thể được phong thánh ngày mai! Đây là một gương sáng. Nhưng nếu chúng ta nhìn vào lịch sử Hội Thánh, thì có biết bao chia rẽ giữa các Kitô hữu của chúng ta. Ngay cả bây giờ, chúng ta đang bị chia rẽ. Thậm chí trong lịch sử, các Kitô hữu chúng ta đã gây chiến với nhau vì những bất đồng về thần học. Chúng ta hãy nghĩ đến cuộc chiến 30 năm. Tuy nhiên, đó không phải là Kitô giáo. Chúng ta phải làm việc cho sự hiệp nhất của tất cả các Kitô hữu, chúng ta phải đi trên con đường hiệp nhất là con đường Chúa Giêsu mong muốn và đã cầu nguyện cho.
3. Trước tất cả những điều này, chúng ta phải xét mình thật kỹ. Trong một cộng đồng Kitô hữu, chia rẽ là một trong những tội nặng nhất, bởi vì nó là dấu chỉ rằng đó không phải là công việc của Thiên Chúa, mà là công việc của ma quỷ, kẻ, theo định nghĩa, là kẻ gây chia rẽ, kẻ làm đổ vỡ những mối quan hệ, kẻ đề ra những thành kiến.... Chia rẽ trong một cộng đoàn Kitô hữu, dù là trong một trường học, một giáo xứ, hoặc một hội đoàn, là một tội rất nặng, bởi vì đó là công việc của ma quỉ. Nhưng Thiên Chúa muốn chúng ta phát triển trong khả năng chào đón, tha thứ và yêu thương nhau, để càng ngày càng nên giống Ngài, Đấng là sự hiệp thông và tình yêu. Đây là sự thánh thiện của Hội Thánh: trong việc nhận ra mình là hình ảnh của Thiên Chúa, được tràn đầy lòng thương xót và ân sủng của Ngài.
Các bạn thân mến, hãy để cho những lời này của Chúa Giêsu vang lên trong tâm hồn chúng ta: “Phúc cho những ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” (Mt 5:9). Chúng ta hãy chân thành xin Chúa thứ tha cho chúng ta vì tất cả những lần chúng ta đã làm cớ cho sự chia rẽ và hiểu lầm trong nội bộ các cộng đoàn của chúng ta, trong khi biết rõ rằng chúng ta không thể đi đến hiệp thông mà không đi qua một cuộc hoán cải liên tục. Hoán cải là gì? Là xin Chúa ban ơn để không chê bai, không chỉ trích, không nói hành nói xấu, nhưng yêu thương tất cả mọi người. Đó là một ân sủng mà Chúa ban cho chúng ta. Đó là ơn giúp chúng ta hoán cải tâm hồn. Và hãy cầu xin cho những mối liên hệ hàng ngày của chúng ta có thể luôn luôn trở thành sự phản ánh đẹp hơn và vui mừng hơn của mối liên hệ giữa Chúa Giêsu và Chúa Cha.
Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ
Bài Giáo Lý I của ĐTC Phanxicô về Hội Thánh:
Thiên Chúa Thiết Lập một Dân
“Thiên Chúa hình thành một dân bao gồm tất cả những ai nghe Lời Ngài và lên đường, tin tưởng vào Ngài: Đây là điều kiện duy nhất: tin tưởng vào Thiên Chúa. Nếu anh chị em tin tưởng vào Thiên Chúa, hãy lắng nghe Ngài và bắt đầu một cuộc hành trình, đó là Hội Thánh. Tình yêu của Thiên Chúa đi trước mọi sự. Thiên Chúa luôn luôn đứng đầu, Ngài đến trước chúng ta, Ngài đi trước chúng ta.”Dưới đây là bản dịch bài Giáo Lý ĐTC Phanxicô ban hành ngày 18 tháng 6 năm 2014 trong buổi Triều Yết Chung được tổ chức tại Quảng Trường Thánh Phêrô. Hôm nay ĐTC bắt đầu chu kỳ Giáo Lý mới về Hội Thánh nờ đầu bằng bài Thiên Chúa Thiếp lập một Dân.
* * *
Anh chị em thân mến, chào anh chị em. Và xin chúc mừng anh chị em vì anh chi em tốt lắm, với thời tiết này chúng ta không biết có mưa hay không mưa. .. Anh chị em tốt lắm! Chúng ta hy vọng sẽ kết thúc buổi triều yết này mà chưa mưa, xin Chúa xin thương xót chúng ta.Hôm nay tôi bắt đầu một chu kỳ Giáo Lý về Hội Thánh. Nó hơi giống như một đứa con nói về mẹ mình, về gia đình mình. Nói về Hội Thánh là nói về mẹ của chúng ta, gia đình của chúng ta. Thật vậy, Hội Thánh không phải là một tổ chức nhắm vào chính mình hoặc một tổ chức tư nhân, một tổ chức Phi Chính Phủ (NGO), và cũng không nên giới hạn cái nhìn của chúng ta vào các giáo sĩ hoặc toà thánh Vaticanô. .. “Hội Thánh nghĩ...”. Nhưng tất cả chúng ta là Hội Thánh! “Anh chị em đang nói về ai?” “Không nói về các linh mục...”. À, các linh mục là một phần của Hội Thánh, nhưng tất cả chúng ta là Hội Thánh! Đừng chỉ giới hạn vào các linh mục, các giám mục, toà thánh Vaticanô... Đó là những phần của Hội Thánh, nhưng tất cả chúng ta là Hội Thánh, tất cả là gia đình, tất cả thuộc về Mẹ. Và Hội Thánh là một thực thể rộng lớn hơn nhiều, mở ra cho tất cả nhân loại và không được sinh ra trong một phòng thí nghiệm, Hội Thánh đã không được sinh ra trong một phòng thí nghiệm, không được sinh ra một cách bất ngờ. Hội Thánh “được Chúa Giêsu thiết lập nhưng có một lịch sử lâu dài đằng sau nó và một sự chuẩn bị bắt đầu rất lâu trước chính Đức Kitô.1. Lịch sử này, hoặc “tiền sử” của Hội Thánh đã có trong các trang của Cựu Ước. Chúng ta nghe sách Sáng Thế nói: Thiên Chúa đã chọn ông Abraham, cha của chúng ta trong đức tin, và yêu cầu ông rời khỏi, rời bỏ quê hương trần thế của ông và đi đến một vùng đất khác mà Ngài sẽ chỉ cho ông (x. St 12:1-9). Và trong ơn gọi này Thiên Chúa đã không gọi một mình ông Abraham, như một cá nhân, nhưng ngay từ đầu ơn gọi ấy liên quan đến gia đình ông, bà con ông và tất cả những người phục vụ trong nhà ông. Một khi lên đường, - vâng, đó là cách Hội Thánh bắt đầu cuộc hành trình – rồi, Thiên Chúa mở rộng chân trời và đổ đầy phúc lành của Ngài trên ông Abraham, hứa cho con cháu ông đông đúc như sao trên trời và như cát trên bờ biển. Dữ kiện quan trọng đầu tiên là: khởi đầu với ông Abraham, Thiên Chúa hình thành một dân để đem phúc lành của Ngài đến cho tất cả các gia đình trên thế gian. Và Chúa Giêsu được sinh ra trong dân này. Chính Thiên Chúa đã làm thành dân này, lịch sử này, Hội Thánh lữ hành, và Chúa Giêsu đã sinh ra ở đó, trong dân này.
2. Một yếu tố thứ nhì: không phải là ông Abraham đã lập một dân chung quanh ông, nhưng Thiên Chúa ban sự sống cho dân này. Thông thường thì con người hướng về phía các thần minh, cố gắng thu ngắn khoảng cách và xin giúp đỡ và bảo vệ. Dân chúng đã cầu nguyện với các thần minh, thần thánh. Tuy nhiên, trong trường hợp này, chúng ta đang chứng kiến một điều chưa từng xảy ra: chính Thiên Chúa đã chủ động. Hãy lắng nghe điều này: chính Thiên Chúa đã gõ cửa của ông Abraham và nói với ông: hãy đi, rời khỏi xứ sở ngươi, hãy bắt đầu bước đi, và Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn. Đó là khởi đầu của Hội Thánh và Chúa Giêsu đã sinh ra trong dân này. Thiên Chúa đã chủ động và nói với con người bằng Lời của Ngài, tạo ra một mối dây liên hệ và một mối quan hệ mới với Ngài. “Nhưng, thưa cha, chuyện ấy xảy ra thế nào? Thiên Chúa nói với chúng ta?” “Vâng.” “Và chúng ta có thể nói chuyện với Thiên Chúa sao?” “Vâng.” “Nhưng chúng ta có thể có một cuộc đàm đạo với Thiên Chúa sao?” “Vâng.” Việc này được gọi là cầu nguyện, nhưng chính Thiên Chúa là Đấng đã làm điều này ngay từ ban đầu. Vì vậy, Thiên Chúa hình thành một dân bao gồm tất cả những ai nghe Lời Ngài và lên đường, tin tưởng vào Ngài: Đây là điều kiện duy nhất: tin tưởng vào Thiên Chúa. Nếu anh chị em tin tưởng vào Thiên Chúa, hãy lắng nghe Ngài và bắt đầu một cuộc hành trình, đó là Hội Thánh. Tình yêu của Thiên Chúa đi trước mọi sự. Thiên Chúa luôn luôn đứng đầu, Ngài đến trước chúng ta, Ngài đi trước chúng ta. Ngôn sứ Isaia, hay Giêrêmia, tôi không nhớ rõ, nói rằng Thiên Chúa giống như hoa của cây hạnh nhân, bởi vì nó là cây đầu tiên nở hoa vào mùa xuân, để nói rằng Thiên Chúa luôn luôn nở hoa trước chúng ta. Khi chúng ta đến, Ngài đang chờ chúng ta, Ngài gọi chúng ta, Ngài làm cho chúng ta bước đi. Ngài luôn luôn đi trước chúng ta. Và điều này được gọi là tình yêu, bởi vì Thiên Chúa luôn chờ đợi chúng ta. “Nhưng, thưa cha, con không tin điều này, bởi vì thưa cha, nếu cha biết cuộc đời của con, nó quá tồi tệ, làm sao con có thể nghĩ rằng Thiên Chúa đang chờ đợi con?” “Thiên Chúa đang chờ bạn. Và nếu bạn đã là một người rất tội lỗi, Ngài còn chờ đợi bạn nhiều hơn nữa, và Ngài đang chờ đợi bạn với rất nhiều tình yêu, bởi vì Ngài đi trước.” Và đây là cái đẹp của Hội Thánh, là đưa chúng ta đến cùng Thiên Chúa này, là Đấng đang chờ đợi chúng ta! Trước ông Abraham, trước cả ông Adam.
3. Ông Abraham cùng việc ông lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa và lên đường, mặc dù không biết rõ Thiên Chúa này là ai và Ngài muốn đưa ông đi đâu. Đúng vậy, bởi vì ông Abraham lên đường trong sự tin tưởng vào Thiên Chúa này, Đấng đã nói với ông, nhưng ông đã không có một cuốn sách thần học để nghiên cứu xem Thiên Chúa này là ai. Ông tin tưởng, ông tín thác vào tình yêu. Thiên Chúa làm cho ông cảm nhận được tình yêu và ông tin tưởng vào Ngài. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là dân này luôn luôn tin chắc và trung thành. Thật ra, ngay từ đầu đã có những chống đối, có sự quay về với chính mình và lợi ích riêng mình cùng cám dỗ mặc cả với Thiên Chúa và giải quyết những vấn đề theo cách riêng của họ. Và đó là những phản bội và tội lỗi đánh dấu cuộc hành trình của dân này trong suốt lịch sử cứu độ, là lịch sử về lòng trung thành của Thiên Chúa và sự bất trung của dân Ngài. Tuy nhiên, Thiên Chúa không biết mệt, Thiên Chúa kiên nhẫn, rất kiên nhẫn, và tiếp tục giáo dục cùng đào luyện dân Ngài, như một người cha với con mình. Thiên Chúa cùng đi với chúng ta. Ngôn sứ Hôsêa nói: “Ta đã đi với ngươi, và ta dạy ngươi bước đi như một người cha dạy con mình bước đi.” Hình ảnh này của Thiên Chúa đẹp biết bao! Và với chúng ta cũng thế: Ngài dạy chúng ta bước đi. Đó cũng là thái độ mà Ngài giữ trong tương quan với Hội Thánh. Thực ra, chính chúng ta cũng thế, mặc dù quyết tâm theo Chúa Giêsu, mỗi ngày chúng ta kinh nghiệm sự ích kỷ và cứng lòng của mình. Tuy nhiên, khi chúng ta nhìn nhận mình là người tội lỗi, thì Thiên Chúa ban tràn ngập lòng thương xót và tình yêu của Ngài cho chúng ta. Và Ngài tha thứ cho chúng ta, luôn luôn tha thứ cho chúng ta. Chính điều này làm cho chúng ta lớn lên như dân của Thiên Chúa, như Hội Thánh: không phải do tài năng của mình, không phải do các công trạng của mình - chúng ta là một vật nhỏ bé; không phải là do những điều đó -, nhưng chính nhờ kinh nghiệm hàng ngày về việc Chúa muốn điều tốt cho chúng ta và chăm sóc cho chúng ta thế nào. Chính điều này đã làm cho chúng ta cảm thấy thật sự thuộc về Ngài, ở trong tay Ngài, và làm cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp thông với Ngài và với nhau. Là Hội Thánh có nghĩa là cảm thấy ở trong tay của Thiên Chúa, Đấng là Cha và yêu thương chúng ta, vuốt ve chúng ta, chờ đợi chúng ta, làm cho chúng ta cảm thấy sự dịu dàng của Ngài. Và điều này thật là tốt đẹp!
Các bạn thân mến, đây là kế hoạch của Thiên Chúa; khi Ngài gọi ông Abraham, Thiên Chúa đã nghĩ đến điều này: hình thành một dân được chúc phúc bởi tình yêu của Ngài và mang phúc lành của Ngài đến cho tất cả các dân tộc trên trái đất. Kế hoạch này không thay đổi, nó luôn luôn được tiến hành. Nó đã được hoàn thành trong Đức Kitô, và ngày nay Thiên Chúa vẫn tiếp tục thực hiện nó trong Hội Thánh. Như vậy chúng ta hãy xin ơn trung thành trong việc theo Chúa Giêsu và lắng nghe Lời Người, sẵn sàng ra đi mỗi ngày, như ông Abraham, về phía vùng đất của Thiên Chúa và con người, quê hương đích thực của chúng ta, và do đó trở nên một phúc lành, một dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa dành cho tất cả con cái Ngài. Tôi thích nghĩ đến một từ đồng nghĩa, một tên khác mà chúng ta có, chúng ta, các Kitô hữu sẽ là: chúng ta là những người nam nữ, là dân chúc phúc. Kitô hữu phải luôn luôn chúc phúc với cuộc sống của mình, phải chúc tụng Thiên Chúa và chúc lành cho tất cả mọi người. Chúng ta, các Kitô hữu, là dân chúc phúc, là dân có khả năng chúc phúc.
Đó là một ơn gọi tuyệt mỹ!
VRNs (11.09.2014) -Sài Gòn- Theo Vatican ngày 10.09.2014, trong buổi tiếp kiến chung vào thứ Tư hằng tuần, ĐTC Phanxicô tiếp tục suy niệm về Hội thánh như là người mẹ, ngài giải thích rằng HT giáo dục chúng ta bằng những minh họa cụ thể làm thế nào để đọc được điểm thiết yếu của Tin Mừng, đó chính là lòng thương xót.
“Giống như một người mẹ tốt và nhà giáo dục, HT tập trung vào những gì là thiết yếu nhất, theo Phúc âm đó là lòng thương xót. Nhưng giáo huấn của HT không đơn thuần chỉ là lý thuyết, nó không cung ứng đơn thuần từ các bài giảng mà là truyền thông qua việc thiết lập một minh họa cụ thể , ĐGH nói như thế với khách hành hương ngày 10.09″
Ngỏ lời với khách hành hương tụ tập trước quảng trường thánh Phêrô, ngài nhớ lại ” trong bài giáo huấn trước đây của chúng tôi, suy tư về HT như một người mẹ, người nuôi dưỡng chúng ta trong đức tin, hướng dẫn chúng ta trên con đường cứu rỗi, bảo vệ chúng ta khỏi sự dữ”
“Hôm nay tôi muốn suy nghĩ về HT như một người mẹ dạy cho chúng ta các tác phẩm về lòng thương xót.”
Một đặc tính mạnh mẽ về vai trò làm mẹ của HT là người mẹ giáo dục chúng ta qua các tác phẩm về lòng thương xót” ĐTC nói, quan sát thấy một giáo viên giỏi không phải là người bị ” lạc mất trong các chi tiết” mà là ” điểm vươn tới điều thiết yếu” trong trường hợp này chính là lòng thương xót.
” Như CGS đã nói với các môn đệ cầu xin lòng thương xót như Chúa Cha là Đấng đầy lòng thương xót, vì vậy HT dạy con cái mình chạy đến khấn cầu lòng thương xót như Chúa Cha và Chúa Con.
HT thực hiện điều này bằng cách “sử dụng từ ngữ để giải thích hành động của mình” , ĐGM Roma tiếp tục lưu ý, bằng cách nào đây: ” HT dạy chúng ta chia cơm sẻ áo cho người đói khát trần truồng” những điều ấy là ” bài học được giảng dạy bởi nhiều người cha người mẹ cho con cái của họ thông qua các quy tắc thiêng liêng đến từ bệnh viện.
Ngài quan sát thấy HT luôn luôn : kêu gọi chúng ta gần gũi với bệnh nhân, rõ ràng họ sống ở rất nhiều phòng bệnh viện, những cộng đoàn cho các hội gia đình người cao niên, ốm yếu, và tại các tư gia khắp nơi. HT mời chúng ta đến thăm những người bị cầm tù, nơi mà lòng thương xót có thể thay đổi tâm hồn và cuộc sống, để khi được phóng thích họ có thể hội nhập với xã hội mới”
” Chúng ta cũng có nhiệm vụ đặc biệt để được gần gũi với những người bị bỏ rơi và chết cô độc một mình, nơi lòng thương xót mang lại hòa bình cho cả những người rời cuộc sống này và những người đang còn ở lại”
Để chỉ cho chúng ta thấy cách này được thực hiện, HT cung cấp cho chúng ta không chỉ là minh họa về các thánh” mà còn của nhiều anh chị em bình dân, ĐTC nói.
Tuy nhiên, ngài chỉ cho thấy để thay đổi thế giới ” không phải chỉ yêu những người yêu thương chúng ta, nhưng cũng yêu những người không thể trả cho chúng ta, cũng giống như Chúa Cha đã thương xót chúng ta và yêu thương chúng ta thông qua việc trao ban món quà vô giá là Chúa Giê-su con của Ngài.
ĐTC kết thúc bằng cách khuyến khích mọi người tham dự” để tạ ơn Chúa đã ban cho chúng ta HT như người mẹ, và đồng hành với chúng ta với sự hào phóng trên con đường của lòng thương xót.”
Theo giáo huấn của mình, ngài bày tỏ sự vui mừng với các nhóm hành hương hiện diện khắp nơi trên thế giới, trong đó có Anh, xứ Wales, Scotlland, Thụy Điển, Cộng Hòa Séc, Nam Phi, Philippines, Canađa, Hoa Kỳ, TBN, Mexico, Colombia, Chile, và Argentina.